Cafu tên đầy đủ là Marcos Evangelista de Moraes sinh ngày 7 tháng 6, năm 1970 tại Sao Paulo, Brazil, thường gọi Cafu, hay Marcos Cafu, là một cầu thủ bóng đá người huyền thoại của Brazil từng 2 lần vô địch World Cup giờ đã giải nghệ.

CAFU TRONG MÀU ÁO CLB

Cafu gia nhập câu lạc bộ AS Roma và cùng đội này đoạt chức vô địch bóng đá quốc gia Ý Serie A vào năm 2001. Qua những thể hiện xuất sắc tại Roma, anh được đặt cho biệt danh Tàu Tốc Hành. Sau đó, anh chuyển sang câu lạc bộ AC Milan. Với đội bóng đỏ đen, anh đoạt chức vô địch bóng đá quốc gia Ý Serie A lần thứ 2 trong sự nghiệp vào năm 2004 và chơi trận chung kết C1 UEFA Champions League đầu tiên trong đời vào năm 2005.




Dù có những thành công cùng AC Milan, anh vẫn còn lưu luyến những năm tháng trong màu áo Roma, và thể hiện điều đó vào ngày 4 tháng 3 năm 2007, sau khi Milan hạ Celtic trong vòng 2 của UEFA Champions League 2006-2007. 

Anh thật thà thổ lộ trên trang web UEFA rằng mình không muốn Milan đụng độ Áo bã trầu trong vòng bán kết. Và anh đã được toại nguyện, khi Milan gặp phải Bayern Munich. Milan hoàn thành tốt mùa giải đó, còn Cafu có được danh hiệu nhà vô địch bóng đá châu Âu sau nhiều năm chờ đợi.

Cafu ký tiếp một hiệp đồng vào tháng 5 năm 2007, giữ anh lại với Milan cho tới tháng 6 năm 2008. Vào 16 tháng 5 năm 2008, có tin từ phía Milan rằng anh và Serginho sẽ ra đi vào cuối mùa giải. Trong trận đấu cuối cùng trong sắc áo đỏ đen, và có lẽ cũng là cuối cùng trong sự nghiệp của mình, Cafu đã ghi 1 bàn thắng trong trận mà AC Milan đã thắng câu lạc bộ Udinese với tỉ số 4 - 1.

CAFU TRONG MÀU ÁO ĐTQG

Cafu có một sự nghiệp đáng nể trong màu áo vàng - xanh: là người đang nắm giữ kỷ lục khoác áo tuyển Brazil với 142 lần, và có mặt trong 21 trận đấu tại World Cup với đội tuyển. Anh đã đoạt 2 chức vô địch World Cup vào năm 1994 và 2002, là một trong những cầu thủ rất hiếm hoi có mặt trong bốn kỳ World Cup liên tiếp trong vai trò cầu thủ, và là cầu thủ đầu tiên trong lịch sử được dự 3 trận chung kết World Cup.

Trận đấu đầu tiên của anh cho đội tuyển là một trận giao hữu với tuyển Tây Ban Nha vào 12 tháng 12 năm 1990, và có mặt không thường xuyên trong đội tuyển trong khoảng đầu thập niên 1990, được tham gia World Cup 1994 trong đội hình dự bị. Anh may mắn được đá trận chung kết World Cup năm 1994 với Ý khi Jorginho bị chấn thương rời sân vào phút thứ 22. Sau đó anh thường xuyên có mặt trong đội hình chính và cùng Brasil đoạt các danh hiệu Copa America 1997, 1999, và thi đấu trận chung kết World Cup 1998.



Brazil trải qua một vòng loại World Cup 2002 hết sức khổ sở, anh không được trọng dụng bởi Wanderley Luxemburgo, huấn luyện viên trưởng tuyển vàng - xanh trong giai đoạn đầu. Cho đến khi Luxemburgo bị cách chức, Luiz Felipe Scolari nắm chức huấn luyện viên đội tuyển, anh lại được trọng dụng. Tại vòng World Cup 2002, anh được giao chiếc băng đội trưởng thay vì Emerson, cầu thủ đã bị loại do chấn thương sau 1 buổi luyện tập.

World Cup 2002 kết thúc hoàn hảo cho Brazil. Sau trận chung kết kịch tính với Đức mà Brazil đã thắng 2 - 0, Cafu ăn mừng bàn thắng bằng dòng chữ tặng vợ: "Regina, eu te amo!" ("Regina, anh yêu em").

Bốn năm sau, anh cùng đội tuyển tiếp tục dự World Cup 2006 tại Đức với rất nhiều kỳ vọng. Anh tiếp tục mang băng đội trưởng nhưng Brazil đã thua Pháp 0 - 1 ở trận bán kết. Carlos Alberto Parreira bị chỉ trích rất nhiều sau thất bại, phần lớn nói rằng ông đã đưa ra 1 đội hình già cỗi thay vì một đội hình trẻ trung sung sức, mà Cafu, 36 tuổi, là người già nhất trong số đó. 

Song trong một cuộc phỏng vấn sau đó, anh thể hiện ý nguyện muốn tham dự tiếp World Cup 2010, tức là cho đến 40 tuổi. Tuy nhiên, anh bỏ ý định này khi Dunga lên thay thế Parreira làm huấn luyện viên trưởng vào tháng 6 năm 2006.

Anh từng được vua Pele đưa tên vào danh sách 125 cầu thủ còn sống vĩ đại nhất vào tháng 3, 2004./.

Tổng hợp

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn